Yêu là…
Mọi câu chuyện đều nên có mở đầu, kết thúc cũng giống như một tình yêu không thể không trọn vẹn nếu thiếu những giây phút dại khờ thủa mộng mơ và theo sau chúng là những giây phút thử thách của cuộc đời.
Nói về những giây phút dại khờ ban đầu, là một người đang và đã trải qua những thời khắc ấy, tôi tự cho mình quyền được nhớ lại, quyền được nhấm nháp chúng từ từ, thanh thản trong cái giá lạnh cuối xuân.
Tôi quên sao được hình ảnh em dựa vào người tôi, cả cơ thể em như dính chặt lấy tôi, đôi mắt hờn dỗi, lơ đãng như muốn nhấn chìm tôi trong trách móc, trong hơi thở tình yêu. Tôi dại khờ chỉ biết ôm em thật chặt, vuốt ve tóc em, vuốt ve đôi vai tròn nẳn rồi nhẹ nhàng kể cho em nghe về cuộc đời tôi, chính xác hơn là những câu chuyện nhỏ mà tôi sẽ mang theo cho đến cuối đời. Em nằm trọn trong vòng tay tôi, dù ít dù nhiều tôi biết em vẫn đang lắng nghe, từng hơi thở của em như muốn kéo chúng ta và sâu trong giây phút ấy mãi mãi. Như thế Chuyện lại viết nên Chuyện.
Em từ từ, bước vào cuộc đời tôi không vội vã, vì thế cô bé à, đừng bỏ tôi đi. Nếu em đi vòng tay này tôi không chắc sẽ đủ ấm áp để sưởi ấm cho bất kì ai nữa, hãy bước vào cuộc đời tôi, chìa khóa trái tim tôi trao trọn vẹn cho em đó, cứ mãi ở trong đó nhé, nếu có đi, xin em đừng nói lời tạm biệt, hãy cứ đi thôi…